Tel: 450 442-3292

E-mail:

[email protected]



Tác Giả





Trần Anh Kim

Thái Bình (Việt Nam)




Tác Giả

Đào Văn Bình



 




BÀI VIẾT
CỦA NHÀ TRANH ĐẤU
CHO TỰ DO DÂN CHỦ BẤT KHUẤT


TRẦN ANH KIM
Thái Bình (Việt Nam)



TÔI
Cựu Trung Tá Bộ Đội
Trần Anh Kim
ĐẠI CHÍ NGU
CÔNG DÂN ĐẠI CỒ VIỆT
TỰ RO ĐẬP LỘT
& RÁCH TENG BENG
NHƯ SƠ MUỚP MUÔN NĂM (!)

Trần Anh Kim: Nghe những lời tuyên truyền đường mật của Cộng Sản, say sưa mục tiêu của một chế độ tốt đẹp, ưu việt hơn chế độ Phong Kiến, Thực Dân mà Cộng Sản thường lên án. Tin theo lời tuyên truyền đó, ông nội và bố tôi hết lòng vì cách mạng. Mặc dù gia đình rất nghèo, nhà tường đất, vách tre trát bùn, lợp rạ, nhưng có nghề phụ nuôi tằm, ươm tơ, dệt lụa. Hoàn cảnh gia đình vô cùng khốn khó, song ông nội tôi vẫn chắt chiu, dành dụm từng mảnh vải cho Nhà nước vay 1075 vuông để may áo mùa đông binh sỹ, bố tôi 9 áo sợi, 1.000 đồng công phiếu kháng chiến. Ông nội và bố tôi coi công việc của cách mạng hơn cả công việc gia đình. Bởi vậy: năm 1949, bố tôi được kết nạp vào Đảng Lao Động Việt Nam , năm 1954 là phó bí thư chi bộ. Thế mà Cải cách ruộng đất bọn chúng vu cho bố tôi là phó bí thư Quốc dân đảng. Nếu bố tôi nhận là phó bí thư Quốc dân đảng chắc chấn bị bắn (thực tế, bố tôi không biết gì về Quốc Dân Đảng). Vì bố tôi kiên quyết không nhận nên bọn chúng tra tấn rất dã man. Chúng dùng dây thừng buộc vào hai ngón chân cái nhiều lần kéo lên xà nhà bắt phải nhận. Trước sau như một, bố tôi chỉ nhận là đảng viên Đảng Lao Động Việt Nam . Đau quá không chịu nổi bố tôi kêu khóc, chúng dùng rơm nhét vào mồm. (Trước khi qua đời, bổ tôi kể lại toàn bộ tội ác của loài lang sói, tôi ghi âm đầy đủ những lời trăng trối của bố tôi).

Không quy được cho bố tôi là phó bí thư quốc dân đảng, chúng đem số ruộng đất của ông nội và bố tôi cộng lại được 1 mẫu 7 sào 15 thước để lấy cớ nhiều ruộng đất quy thành địa chủ và chúng trưng mua toàn bộ ruộng đất, cầy, bừa, trâu các nông cụ khác. Những dụng cụ nuôi tằm, ươm tơ, dệt lụa, ‘ông – bà’ nông dân không biết xử dụng, họ cho đó là phương tiện để bóc lột nông dân nên đốt, phá cho bằng hết. Trên thế giới này chắc không có một chế độ nào thu tư liệu sản xuất để triệt đường sinh sống của những người nông dân chất phác như chế độ Cộng Sản Việt Nam bạo tàn!. Tóm lại: Chúng thu từ chổi cùn, dẽ rách trở lên quy ra thóc bằng 2.040 kg. Hẹn 10 năm sau trả, mỗi năm hưởng 15 phân lãi song, đảng cộng sản Việt Nam ăn quịt tất cả. Ông nội và bố tôi bị chúng bắt cùm tại bếp nhà lão Rụng (lão Rụng người cùng xóm, là cốt cán của đảng) gần hai năm trời. Khi tha về người nào, người ấy như thân tàn ma dại!.

Chưa đầy 8 tuổi, cái tuổi lẽ ra phải được đi học, đi múa hát cùng các bạn thiếu niên. Vì là con địa chủ, bọn chúng coi thường, khinh miệt không cho tham gia. Gần hai năm trời, ngày hai lần tôi phải lọ mọ mang khoai lang luộc cho ông nội và bố. Tôi nhớ như in, mỗi lần mang khoai đến, hôm thì chúng dùng đồ xúc phân gà, hôm thì chúng nhặt que cạnh chuồng lợn chọc vào khoai để kiểm tra. Nước, chúng đổ bớt đi, đái vào cho ông nội và bố uống. Chúng còn giải thích: "uống loại nước này để sáng mắt ra cho chúng mày khỏi bóc lột". Mỗi khi ra đường, tôi đều phải quỳ xuống chắp tay lậy, van xin mấy ông ‘cốt cán’ mới được đi. Điều kỳ lạ này, nay được lập lại bởi: thời cải cách ruộng đất cổng nhà ông nội và bố tôi hàng ngày cũng có ‘cốt cán’ canh gác. Nay, cách nhà tôi khoảng 40m, chúng cho xây một bốt canh, hàng ngày cử Công An canh gác nhưng khác ông nội và bố tôi ngày trước ở chỗ: tôi đi đâu, làm gì, chúng cho Công An bám theo từng bước. Chúng còn trang bị máy cắt sóng trị giá hàng tỷ VND gắn trên xe máy đi theo cắt sóng điện thoại di động, không cho tôi liên lạc với bạn bè (cả trong và ngoài nước) nhằm bưng bít thông tin. Cảnh này, bọn chúng không thể chối cãi nổi bởi toàn dân ai cũng biết !.

Cộng sản Việt Nam đầy đoạ gia đình tôi bần cùng đến như vậy, bị oan khiên, ông nội và bố tôi có làm đơn khiếu nại. Song, quá đói nghèo vì của cải đã bị đảng cướp trắng tay. Đông qua, thu lại gia đình chỉ biết cặm cụi mò cua, bắt ốc... kiếm sống cho qua ngày. Muốn quay lại nghề truyền thống nuôi tằm, ươm tơ, dệt lụa cũng bó tay do phương tiện không còn. Quá trình lam lũ, làm ăn khi có bát ăn bát để, gia đình mở nghề làm bánh đa kiếm sống. Được một thời gian bị cấm, họ cho rằng làm bánh đa là huỷ hoại lương thực, gia đình phải chuyển nghề làm miến dong và sau đó xoay nghề làm chiếu cói. Thấy gia đình làm chiếu phát đạt, Hợp tác xã đứng ra hứng lấy, tệ nạn ăn cắp, làm ẩu nẩy sinh thế là nghề làm chiếu do bố tôi dóng dựng lụi tàn. Sống dưới chế độ Cộng Sản những người có trí tuệ, có sáng kiến, mày mò bằng sức lao động của chính mình để kiếm miếng ăn cũng khó, thậm chí bị kìm hãm không thể làm ăn nổi.

Sửa sai, anh em chúng tôi mới được bố mẹ cho đi học. Sinh ra từ một gia đình có truyền thống chỉ biết hết lòng vì cách mạng và cần cù lao động hưởng thụ bằng chính sức lao động của mình không bóc lột và cũng chẳng biết ăn cắp, ăn cướp của ai !. Tuy nghèo khó, song bố mẹ rất quan tâm đến việc học hành của chúng tôi. Được sự chăm lo của bố mẹ, chúng tôi quyết tâm học ra đầu, ra đũa để khỏi phụ lòng các cụ. So với thời nay, tuổi học của anh em chúng tôi đều quá. Cũng vì lớn tuổi mới đi học nên ở lớp nào tôi cũng học giỏi và được các bạn bầu làm lớp trưởng. Những năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi được trau dồi thêm nhiều lời đường mật của Cộng Sản. Tôi đặt rất nhiều niềm tin vào chế độ, ngỡ tưởng những điều Cộng Sản tuyên truyền trước sau sẽ thành hiện thực. Vào đội thiếu niên tôi làm đội trưởng. Vào đoàn, tôi làm bí thư chi đoàn. Vào đảng, tôi làm công tác đảng. Bởi vậy, ở bất kỳ cương vị nào, tôi cũng luôn luôn phải gương mẫu đi đầu. Trong quân đội, khi thực hiện cơ chế một người chỉ huy, xoá cấp trưởng chính trị, tôi chuyển sang chuyên làm công tác đảng. Vốn là người rất tin vào chủ trương, chính sách của đảng và đã từng được phân công đi chỉ đạo công tác đảng - công tác chính trị từ cấp quân đoàn trở xuống nên càng phải nắm thật chắc đường lối, chủ trương mới vận dụng và chỉ đạo được. Mặc dù lúc còn ở chủ lực cũng có nhiều điều chướng tai, gai mắt. Song, mỗi khi được học tập, chỉnh huấn những thói hư tật xấu đều được tiếp thu, sửa chữa. Và sau mỗi lần học tập, chỉnh huấn sức mạnh nhân lên gấp bội, vì vậy "khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng"!.

Xa quê hương, tôi cũng như nhiều đồng đội của tôi mỗi khi nghe tới danh Quân Khu 3 ai cũng mến mộ!. Những lần đi tập huấn hoặc đi học bổ túc, thấy cảnh sinh hoạt của các sỹ quan Quân Khu 3 hơn hẳn sỹ quan các Quân Khu khác trên mọi lĩnh vực, nghĩ mà thèm. Họ còn kính biếu chúng tôi nhiều tài liệu tuyên truyền về những thành tựu của Quân Khu 3, trong đó có tác phẩm "kết hợp kinh tế với quốc phòng - Quốc phòng với kinh tế trên địa bàn Quân Khu 3". Nghiên cứu tác phẩm, tôi thấy chủ đề nổi bật là: tập trung ca ngợi phong trào "làm giầu đánh thắng", làm chúng tôi càng thêm mến mộ. Suốt cuộc đời quân ngũ, tôi ở ba quân khu. Thời chiến tranh chống Mỹ, tôi ở địa bàn Quân Khu 5 mười năm. Chống quân Bành Trướng Bắc Kinh xâm lược, tôi ở địa bàn Quân Khu 1 mười hai năm. Thời kỳ ở Quân Khu 1, tôi khẳng định: nếu không có trận đánh lúc 08 giờ ngày 17-02-1979 tại cánh đồng Song Áng, Mỹ Cao, Văn lãng, Lạng Sơn thì quân Bành Trướng Bắc Kinh sẽ thực hiện được ý đồ chiến lược của chúng là "ăn cơm sáng ở Lạng Sơn, ăn cơm trưa ở Hà Nội", nếu để chúng tiến đến Hà Nội thì, hậu quả khôn lường! Bị trận đòn đau, chúng căm thù đánh sập cả hang Con Khoang, hiện trường còn đó!. Ngày 28-02-1979, trận đánh thứ 2 xẩy ra tại Kéo Càng, chặn đứng lực lượng chính của quân Bành Trướng Bắc Kinh tấn công vào Thị xã Lạng Sơn, đỡ tốn thất biết bao nhiêu cho nhân dân thị xã Lạng Sơn.

Nghĩ về vận mệnh quốc gia, mặc dù lực lượng không cân sức, tôi vẫn bình tĩnh, chủ động, mưu trí... chỉ huy bộ đội chiến đấu giành thắng lợi hai trận đánh trên, phá tan ý đồ chiến lược của nhà cầm quyền Bắc Kinh, giữ vững từng tấc đất thiêng liêng của Tổ Quốc mà không được một bức điện chỉ đạo của thượng cấp. Trong khi câp trên của tôi chỉ biết hô quân tháo chạy chui hang viết báo cáo thành tích, lĩnh huân chương các loại (!). Tôi cũng như các chiến hữu dưới sự chỉ huy của tôi, thì tay trắng. Thử hỏi: nếu tôi cũng như các sỹ quan khác trong sư đoàn, chỉ biết hô quân tháo chạy ngay từ sáng 17-02-1979 thì hậu quả sẽ ra sao?!.

Cuối đời quân ngũ, tôi có diễm phúc hơn đồng đội của tôi được điều về quân khu 3. Vốn là người chuyên làm "Công tác đảng - công tác chính trị" tôi tìm hiểu sâu bản chất của sự việc. Sau một thời gian thực thi nhiệm vụ và thực tiễn cuộc sống đã chứng minh rằng: phong trào "làm giầu đánh thắng" của quân khu 3 chỉ là khẩu hiệu, là lý thuyết suông !.Bản chất của phong trào "làm giầu đánh thắng" là "buôn lậu trốn thuế"(!). Còn những sỹ quan quân khu 3 khi đi học hoặc đi tập huấn đều phải góp thêm tiền ăn, tiền đút lót giáo viên từng bộ môn. Bởi vậy thành tích nuôi dưỡng cũng như học tập của các sỹ quan quân khu 3 đều vượt trội. Những cán bộ có chức, có quyền họ dùng trợ lý có chuyên môn, có trình độ biết khom lưng, quỳ gối đi theo làm bài cho lãnh đạo. Bọn họ còn dùng tiền cử trợ lý mua đáp án và đáp án chính là bài kiểm tra của họ. Nếu không biết các mẹo vặt , ai cũng tưởng các sỹ quan quân khu 3 đều là những người "tài-giỏi"(!). Mua đáp án, cử người thi hộ, thuê sinh viên bảo vệ luận án lấy hàm ‘tiến sỹ’ của những kẻ có chức, có quyền, háo danh, chắc chắn các quân khu bạn không thể có kinh nghiệm bằng(!). Tiếp xúc với địa phương, sau một thời gian tôi phát hiện tập đoàn giặc nội xâm phá hoại thành quả cách mạng một cách ghê gớm. Tôi vào cuộc điểm mặt, vạch tên... lũ quan tham, thế là gặp hoạ (!).

Mặc dù sống ở một xã hội đầy rẫy thối tha, mục ruỗng, đầy rẫy bất công.... Song lối sống, lẽ sống của tôi như xưa, vẫn trong sáng, thanh bạch... luôn kiên định với mục tiêu: vì nhân dân, vì dân tộc, vì Tổ Quốc mà quên mình phục vụ. Nay thêm quan điểm "Gạn đục khơi trong", tôi rất quý trọng, khâm phục, noi gương những cán bộ, đảng viên chân chính, những người thực sự yêu nước, thương nòi, hết lòng vì dân (bất kể họ là ai). Tôi thường lấy những câu danh ngôn của các vị tiền bối để tự răn mình như: "quan liêu tham nhũng là giặc nội xâm, coi kẻ tham nhũng là Việt gian, Mật thám". Giặc nội xâm chính là những tên việt gian, phản động, phản bội, mật thám, ăn cắp, ăn cướp, bán nước, hại dân.... tôi kiên quyết không tha thứ loại giặc này, phải vạch mặt, chỉ tên lũ giặc nội xâm bất kể kẻ đó là ai, trừ hoạ cho dân !. Vì luôn giữ vững quan điểm đó, nhiều bạn bè trách tôi là loại người không thức thời, "đại ngu". Tôi đành ngậm đắng, nuốt cay chịu đựng và không bao giờ thoả hiệp, hoà nhập với lối sống sa đoạ, suy đồi... do chế độ CS Việt Nam hiện thời đang thao túng!. Suốt cuộc đời tôi phấn đấu chỉ mong được sống ở một xã hội tốt đẹp, ưu việt hơn hẳn các chế độ xã hội cũ. Ai dè, nay lại phải sống ở một xã hội suy đồi đến tột độ, còn thối tha, mục ruỗng, bẩn thỉu... hơn cái chế độ mà chính tôi đã bị đảng lừa phải đổi bằng máu, bằng xương chiến đấu quên mình xoá bỏ nó đi. Chính vì tôi không vào ê kíp của loại đảng ăn cướp nên bị gạt ra khỏi tổ chức của "đảng"!

Nay tự kiểm điểm lại mới thấy tôi "đại ngu". Những điều "đại ngu" được thể hiện như sau:

- Điều "đại ngu" thứ nhất là: Quá tin những lời đường mật của loại ‘Đảng’ siêu lừa nên tôi đã công hiến trọn đời cho sự nghiệp cách mạng của đảng. Khi đã bị đảng cộng sản Việt Nam vắt kiệt sức, tôi không thức thời, không chịu tuân theo lối sống của tập đoàn giặc nội xâm, lại còn điểm mặt, vạch tên bọn chúng. Phát hiện thấy tôi không ăn cánh, không chịu vào ê kíp... nên đảng gạt ra lề. Mọi chế độ, quyền lợi của tôi tận tụy phấn đấu suốt đời mới có, nay bị "đảng" cướp trắng tay tất cả !.

- Điều "đại ngu"thứ hai: Khi được phân công làm kinh tế, tiền vay về đáng lẽ phải học tập lũ giặc nội xâm, dành ra một phần đút miệng quan trên, còn lại bỏ túi. Tôi tin rằng không những tôi không việc gì mà còn được thăng quan, tiến chức và chắc chắn không đến nỗi bần hàn như ngày hôm nay. Quyền lợi của quần chúng được hay không, không cần biết. Như kiểu Bùi Minh Vượng - Chỉ huy trưởng (loại B quay) cứ việc ăn cắp, ăn cướp, buôn lậu... mặc cho đồng đội tố cáo, Vượng vẫn là chiến sỹ thi đua, vẫn được thăng quân hàm, quần chúng làm gì được hắn(!). Chỉ vì tôi đại ngu, vay tiền Nhà nước ít, trả tiền Nhà nước nhiều, không biết luồn cúi, đút lót nên bị những kẻ chuyên "Ngậm máu phun người" ở các cơ quan pháp luật quân khu 3 và Bộ Quốc Phòng, nay lại được Vụ 3 thuộc viện kiểm sát nhân dân tối cao phù hoạ, nên tôi mới phải hứng chịu nông nỗi này!. Vụ việc của tôi, đảng thừa thấu hiểu. Ngày 24-5-2008, tôi có ĐƠN ĐỀ NGHỊ gửi các uỷ viên Bộ chính trị , các cơ quan chức năng nói rõ quan điểm của mình: nếu tôi không chứng minh được những điều tôi nêu trong đơn thì, các ông cứ việc chặt đầu, nhưng không nhận được hồi âm. Quá thời gian luật định, tôi tung ĐƠN ĐỀ NGHỊ lên mạng cho cả thế giới biết. Vậy mà đảng vẫn cứ câm như hến!. Rõ ràng đảng cũng chẳng khác gì lũ đầu trâu, mặt ngựa ở các cơ quan pháp luật quân khu 3 và Bộ Quốc Phòng, cũng là loại "ngậm máu phun người" không hơn, không kém(!?)

Nay, xin nêu ra để cho mọi người nhất là các bạn trẻ lấy đó làm bài học chớ có dại đem hết sức lực và tuổi thanh xuân quý báu của mình cống hiến cho loại "đảng" siêu lừa này để rồi lại trở thành người "đại ngu" như tôi(!).

Tự do - Dân chủ - Đoàn kết muôn năm !
Dân tộc Việt Nam bất diệt !
Tổ Quốc Việt Nam muôn năm !

Trần Anh Kim



AUDIO TRẦN ANH KIM 1:



AUDIO TRẦN ANH KIM 2:





Tiếng Nói
Của Lương Tri và Tỉnh Thức

Đào Văn Bình



Trong mấy tuần vừa qua, vì bận rộn theo dõi, chuyển tin tức, viết bài bình luận để yểm trợ các họat động đấu tranh dân chủ ở trong nước - trước và sau Hội Nghị Thượng Đỉnh APEC - tôi không có dịp nghe cuộc phỏng vấn trực tiếp Cựu Trung Tá Trần Anh Kim trên Đài Phát Thanh vào ngày 21-11-06 do phóng viên Ngô Kỷ thực hiện. Nay lần đầu tiên được nghe lại, tôi không khỏi xúc động và cảm phục. Cuộc phỏng vấn được thực hiện không phải trong điều kiện êm ả bình thường, mà là cụôc phỏng vấn “chui “, nghĩa là Trung Tá Trần Anh Kim phải di động, phải thay số đổi địên thọai trước đó dăm mười phút và phải mau lẹ để tránh mạng lưới công an vây phủ. Nếu công an phát hiện ra thì điện thọai bị tước đọat, ông bị quật ngã, còng tay ném về đồn công an rồi mọi việc không biết diễn biến ra sao: Không luật sư, không công lý, không tiếng nói bênh vực, không luật pháp - ngọai trừ luật rừng và súng đạn - để đối đầu với một hình hài nhỏ bé. Vì tính cách “kinh dị tóat mồ hôi lạnh này “ khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh Tướng Trần Bình Trọng năm xưa, giữa nơi pháp trường, gươm đao kề cổ, quân Nguyên Mông đằng đằng sát khí mà Trần Bình Trọng dám dõng dạc hô to “ Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vua đất Bắc!”. Còn ngày hôm nay lời tuyên bố dõng dạc của ông là “Tôi giã từ Đảng CSVN để trở về với lòng dân tộc”

Trong cuộc chiến tranh Nam- Bắc ông là chính trị viên đại đội đã đụng độ tám trận với quân đội Miền Nam và trong cuộc chiến chống bá quyền Trung Quốc ông là chính trị viên tiểu đòan và đã đánh hai trận với quân bành trướng. Với chiến tích và thời gian phục vụ như thế, nếu là người khôn ngoan, ông có thể chạy chọt để chuyển qua nghành công an. Dưới chế độ công an trị này, ông sẽ trở nên giàu có mau chóng. Ruộng đất của Tỉnh Thái Bình, chỗ nào ngon, chỗ nào có thể xây khách sạn, villa, phòng tắm hơi, sân Golf, ông hoặc bè đảng ông âm mưu cướp lấy. Kẻ nào chống đối như ông đang làm ngay hôm nay, ông cho bọn đàn em đánh hộc máu, tống vào trại giam, nhà thương điên và công trạng ông cứ thế mà leo thang. Biết đâu chả có ngày ông leo tới chức Bộ Trưởng Công An rồi Thủ Tướng, Chủ Tịch Quốc Hội không biết chừng ? Nguyễn Tấn Dũng trước đây là Trưởng Đòan Công An Xung Phong Rạch Giá – giết hại và tước đọat biết bao vàng bạc của người Vượt Biên, giờ leo tới chức thủ tướng rồi đó. Với số gia tài kếch xù đó, ông cho con ông du học, mua nhà bạc triệu ở Cali . Con gái, ông dặn phải lấy Việt Kiều (gốc Ngụy càng tốt). Sau này Đảng Cộng Sản có xập thì đã có con rể bảo lãnh cho ông qua Mỹ. Về già, những lúc rảnh rỗi, bên đống bạc, đống vàng ông bắt chước Phạm Văn Đồng và Võ Văn Kiệt về hưu, ăn chay nói tòan chuyện nhân nghĩa Bà Tú Đễ. Thế là phú quý, vinh hoa, đức hạnh ông đều có đủ cả. Nhưng…do sự thức tỉnh của lương tri, do nhìn thấy khổ đau chất chồng của dân tộc ít ra là hơn ba mươi năm qua nhất là của người nông dân trên quê hương Thái Bình thân yêu của ông, ông không theo con đường bất luơng, ma mãnh đó - mà ông lựa con đường gai góc nhất, con đường hiểm nguy nhất cho chính bản thân ông và gia đình thân yêu của ông mà ông gọi là “Con đường trở về với dân tộc”. Chúng ta hãy nghe Trung Tá Trần Anh Kim nói “ 31 năm qua tôi (và cả triệu binh sĩ cộng sản khác nũa) đã bị lừa, đã nhận diện bản chất thối nát của chế độ này. Họ luôn luôn nói một đường, làm một nẻo, hòan tòan mị dân. Do đó tôi phải đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc, trong đó có tôi. Đảng Cộng Sản đã phản lại dân tộc, phản lại Tổ Quốc !”. Ông nói thêm rằng hiện nay “Tham ô đất (tức là cướp đất) là tham nhũng lớn nhất tại Thái Bình.Khỏang năm 1997 đã có cả vạn người xuống đường để đòi quyền sống.” Thế nhưng ngày nay Đảng Cộng Sản đã bần cùng hóa nhân dân hết rồi, công nhân và nông dân đều là nạn nhân của cộng sản. Họ làm không đủ ăn cho cố bám lấy đất. Lý thì đã hiểu (cộng sản sai rồi) nhưng không dám đứng lên chống lại họ vì không có ai bênh vực mình. Nguyên do để cộng sản bắt ông và giam ông 24 tháng là vì ông đã gia nhập Nhóm 8406 và gia nhập Đảng Dân Chủ. Hoặc sau này có một đảng nào đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc ông cũng sẽ tham gia, dù chết ông cũng vui lòng. Ông có một nhận định xác đáng về tình hình bi thảm, lạc hướng của Việt Nam khi nhắc lại lời tuyên bố điên cuồng của Lê Duẩn khi đã chiếm trọn Miền Nam “Bỏ qua giai đọan phát triển Tư Bản Chủ Nghĩa tiến thắng lên Chủ Nghĩa Xã Hội với công nghiệp hiện đại !!!” Do đó ông đã kết tội Đảng Cộng Sản qua câu nói “Tại sao không theo kinh tế thị trường từ năm 1975? ” Từ Tháng 8 năm nay trước nhà ông ở Thái Bình có một chốt công an do mười tên canh gác. Đi đi đâu cũng có hai tên theo kè kè, một chiếc xe để phá sóng, phá tất cả các cuộc điện đàm, một chiếc xe trực sẵn sàng bắt ông bất cứ lúc nào. Ông hòan tòan trắng tay và không còn gì để sống ! Khi đối chất với bọn công an, ông có một lý lụân thật xác đáng là nếu chính phủ chủ trương chống tham nhũng, tại sao không cho công an bao vây bọn tham nhũng, mà lại đi bao vây các nhà đang chống tham nhũng và đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc? Có lẽ câu hỏi này dù Hồ Chí Minh ở Vuờn Hoa Ba Đình có sống lại cũng không trả lời được. Ngòai ra ông còn mạnh dạn nói thêm: Nếu tôi là những người đang cầm quyền tôi sẽ thân Mỹ. (Ý ông muốn nói thân Mỹ thì dân giàu nước mạnh, chống được quân bành trường Trung Quốc và sau hết đất nước có Tự Do Dân Chủ). Tuy nhiên ông không phải là người đấu tranh cực đoan khi ông nói rằng nếu họ nhận ra được sai lầm, nếu họ biết sửa chữa đi thì mình cũng ủng hộ họ thôi. Tôi hòan tòan tán dương lập trường bất bạo động này. Giả như như bây giờ trong Đảng Cộng Sản có nhóm nào chủ trương cải cách tách ra, và yêu cầu nhóm bảo thủ thả tù chính trị, ngưng đàn áp tôn giáo, ngưng đàn áp báo chí, thực hiện công bằng xã hội, phục hồi danh dự cho những những người đã bị giết, bị cầm tù, bị bách hại, bị đấu tố, bị tứơc đọat tài sản và công khai xin lỗi quốc dân về những hành động sai trái của Đảng Công Sản trong quá khứ và đưa đất nước vào tiến trình dân chủ thì …chính tôi cũng ủng hộ họ như Ô. Trần Anh Kim mà thôi. Tuy nhiên ông cảnh giác những người đang cầm quyền tại Hà Nội là “Chế độ này càng tàn ác thì càng xụp đổ nhanh.”

Thưa Trung Tá Trần Anh Kim:

Ngày hôm nay được biết ông, được nghe tiếng nói của ông, quý trọng ông và viết bài ca ngợi ông - một cựu sĩ quan của Quân Đội Nhân Dân mà Miền Nam trước đây gọi là “Quân Bắc Việt Xâm Nhập” họăc “Cán Binh Cộng Sản” nói chung. Vì tôi làm trong nghành hành chánh cho nên không có dịp đụng độ với ông trên chiến trường và cũng không biết rõ mặt các “Cán Binh Cộng Sản” lúc đó như thế nào (Ngọai trừ sau ngày 30-4-75). Tuy nhiên lúc bấy giờ khi một làng, một xã, một quận, một tỉnh nào mất về tay “Quân Bắc Việt Xâm Nhập” thì từng đợt sóng người sẽ liều chết chạy thóat ra khỏi vùng này để trở về Vùng Quốc Gia. Những vụ thảm sát trên Đại Lộ Kinh Hòang khi Quảng Trị mất vào tay quân cộng sản Bắc Việt, vụ Thảm Sát Tết Mậu Thân đã gieo kinh hòang trong lòng mọi người và hình ảnh “Cán Binh Cộng Sản” (tức là Quân Đội Nhân Dân hoặc Bộ Đội Cụ Hồ với Aka, dép râu, nón cối ) là một hình ảnh ghê tởm, gớm ghiếc còn ghi nhớ trong lòng người dân Miền Nam cho tới ngày hôm nay. Thế cho nên khi Kontum, Pleiku mất vào tay cộng sản, hằng triệu người đã liều chết đổ xuống Liên Tỉnh Lộ 7 để thóat về vùng duyên hải, mong tránh khỏi nanh vuốt cộng sản mà phóng viên Nguyễn Tú đã mô tả trong bài phóng sự cuối cùng của đời ông bằng một đọan văn lịch sử đó là “Cuộc bỏ phiếu bằng đôi chân”. (Hiện nay phóng viên Nguyễn Tú đang sống ở Virginia ). Thế nhưng kỳ lạ thay - cũng chính con người cộng sản, người cán binh gớm ghiếc đó - một khi họ quay về - lúc đó gọi là “Quay về với chính nghĩa quốc gia” thì họ được trân quý lạ lùng. Những Thượng Tá Tám Hà, Trung Tá Hùynh Cự đều được mọi người thương mến. Tôi còn nhớ năm 1973 khi tôi đang làm Phó Tỉnh Trưởng Tỉnh Quảng Ngãi –lúc đó tôi mới 32 tuổi, một hôm Trung Tá Hùynh Cự gõ cửa văn phòng vào thăm tôi. Khi nói chuyện lúc nào tôi cũng “ Thưa trung tá, thưa trung tá”. Tôi luôn luôn quý mến Trung Tá Hùynh Cự và trân trọng quân hàm trung tá của ông- dù quân hàm này do một bạo quyền gắn cho ông và quân hàm này đã tạo bằng xương máu nhân dân ít ra là của nhân dân Miền Nam. Đó là tấm lòng độ lượng và hiểu biết của người Miền Nam dù trong cuộc chiến rất khốc liệt. Ngày nay đọc lịch sử Hoa Kỳ trong cuộc Nội Chiến Nam- Bắc (Civil War), ngay khi chiến thắng Miền Nam, Tổng Thống Lincoln đã thi thành chính sách huynh đệ một nhà, ông tuyên bố không có người thắng và cũng không có người thua. Ông cho phép các sĩ quan Miền Nam được đem ngựa, súng đạn về nhà để bảo vệ mình và gia đình và tái sản xuất. Không có chuyện nhục mạ các ông tướng Miền Nam . Không có chuyện gọi họ là “Ngụy Quân hayTướng Ngụy “, không có chuyện bắt họ đi “học tập cải tạo”. Không có chuyện cho xuất bản sách “Chân Dung Tướng Ngụy” để bôi bẩn họ. Chính vì sự hàn gắn vết thương dân tộc này mà nước Mỹ đã xóa đi được hận thù và đưa đất nước vào phát triển như ngày nay. Thế nhưng, sau ngày 30-4-75 Miền Nam dù chúng tôi đã thua rồi, đã buông súng rồi “bàn giao” cho chính quyền cộng sản một cách trật tự hết rồi, chúng tôi bị gán cho một cái tên rất lạ lùng là “Ngụy Quân, Ngụy Quyền” và cái tội tày đình là “ Bọn phản quốc, tay sai Đế Quốc Mỹ - một tên hung nô của thời đại và là kẻ thù số một của lòai người tiến bộ.” Tại những trại tù Miền Bắc như Hòang Liên Sơn, Yên Bái, các bộ đội làm công việc cai tù đã dùng báng súng quất xuống lưng các vị đại úy, thiếu tá, trung tá, đại tá, các linh mục, đại đức tuyên úy và bắt quỳ trước sân chỉ vì các vị này đói quá phải mót trộm vài củ sắn, hoặc viết thư lén gửi cho thân nhân hoặc có liên hệ với người dân bên ngòai. Tôi nghĩ rằng đây là những hành vi của kẻ cướp hoặc lũ lưu manh, côn đồ hoặc quân khủng bố bạo tàn - chứ “quân đội” của một quốc gia không ai cho phép làm thế - nhất là đối với những người chiến binh đã ngã ngựa. Là chiến binh - dù đứng ở giới tuyến nào - chúng ta cũng phải thông cảm nhau vì đời lính là gian khổ. Người quân nhân nào cũng phải có đầu óc mã thượng:

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu.
Cổ lai chính chiến kỷ nhân hồi.

Thưa Trung Tá Trần Anh Kim: Những điều tôi nói ra ngày hôm nay không phải để khơi căm thù. Nhưng nói ra để mà nhớ, mà thương, mà khóc cho bạn bè, chiến hữu, cho lịch sử quá gian truân của dân tộc. Nói ra để lịch sử ghi chép lại để đời sau không còn kẻ làm đìêu bất nhân, càn bậy. Nói ra để cho mọi người biết - như ông đã tuyên bố “ Cộng sản hòan tòan sai lầm”. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là không hiểu những người đang lãnh đạo Đảng CSVN đã nhìn thấy sai lầm chưa ? Nếu thấy sai lầm rồi thì phải làm gì ? Còn những người đang lãnh đạo “Quân Đội Nhân Dân” có nhìn thấy sai lầm không? Nếu họ nhìn thấy, thì chính họ cũng phải làm cái gì chứ ?” Đồng ý là quân đội phải do chính trị - tức do vị nguyên thủ quốc gia được bầu lên lãnh đạo. Thế nhưng cái CHÍNH TRỊ đó mục nát và tàn hại nhân dân thì quân đội phải làm sao? Chẳng lẽ quân đội trở thành một lực lượng gác dinh cho bạo chúa ? Ai trả lương nuôi sống quân đội ? Bạo chúa hay nhân dân? Có một mẫu mực trong đó quân đội đứng ra làm cuộc chính biến mà được lịch sử muôn ngàn đời sau ngưỡng mộ đó là: Dưới sự cố vấn của Sư Vạn Hạnh, Tướng Đào Cam Mộc đã cùng binh lính thủ hạ, đưa Lý Công Uẩn – lúc đó là Điện Tiền Chỉ Huy Sứ (ngang chức Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội bây giờ) lên làm vua, thay cho bạo chúa Lê Ngọa Triều mở ra một triều đại huy hòang cho dân tộc, chấm dứt trìều đại hổ báo ăn thịt người và róc mía lên đầu nhà sư. Gỉa sử như có vị tướng trong quân đội nào dám đứng ra làm một cuộc chính biến để lật đổ bạo quyền cộng sản, thì tôi chắc rằng muôn dân trong và ngòai nước sẽ reo hò mừng rỡ. Bạo quyền - kẻ thì bất động, kẻ ra đầu hàng, kẻ nào may mắn lắm thì lấy máy bay chuồn qua Trung Cộng hoặc qua Thái Lan rồi xin tỵ nạn ở Mỹ. Không một kẻ nào dám kháng cự lại cuộc khởi nghĩa thần thánh này. Và tên tuổi của vị đó sẽ sáng chói trong lịch sử của dân tộc Việt Nam . Nếu vị đó có tài, nếu đòan kết được mọi khuynh hướng, sau khi sọan xong hiến pháp dân chủ mới, nếu muốn có thể ra ứng cử tổng thống hoặc thành lập một đảng để ra tranh cử các nghị sĩ quốc hội để trở thành thủ tưởng trong chế độ đại nghị. Hoặc không có tham vọng làm chính trị thì sau cuộc phổ thông đầu phiếu đã hòan tất, cơ chế chính quyền mới đã được thành lập, vị đó có thể bố cáo với quốc dân để xin về hưu - giống như Cụ Nguyễn Công Trứ, Cụ Nguyễn Trãi Năm xưa trở lại làng quê vui thú điền viên và làm một biểu tượng sáng chói cho dân tộc và để đức lại cho con cháu mai sau. Nhưng liệu có vị tướng nào trong “Quân Đội Nhân Dân” dám đứng ra làm chuyện này không?

Thưa Trung Tá Trần Anh Kim:

Bây giờ lịch sử đã sang một trang mới. Mặt trận quốc dân đã ra đời và đang đối đầu với bạo quyền. Bên cạnh những nhân sĩ, trí thức, tu sĩ, văn nghệ sĩ, công nhân, thanh niên sinh viên, công nhân, chúng ta còn có những chiến binh dũng cảm, từ bóng tối gian trá, tội ác chập chùng bước ra… và bước vào lòng muôn dân như Trung Tá Trần Anh Kim và Đại Tá Phạm Quế Dương. Dù tiếng nói của quý vị đang bị bóp nghẹt, mạng sống qúy vị đang bị đe dọa, nhưng hình ảnh của quý ông đã khắc ghi vào lòng dân tộc. Quý ông chính là tiếng nói của Lương Tri và Tỉnh Thức. Nhân danh một người Việt tỵ nạn lưu vong, tôi xin phép được đứng nghiêm để kính chào quý ông. Và như quý ông cũng đã biết, cuộc chiến đấu này không thể thành công nếu hải ngọai và quốc nội không liên kết thành một khối. Sự việc ông lên tiếng cám ơn đồng bào hải ngọai đã quan tâm đến các nhà đấu tranh trong nước – sẽ khiến ba triệu người Việt hải ngọai vô cùng cảm kích, từ đó họ sẽ dốc tòan tâm, tòan lực cho cuộc chiến đấu cho Dân Chủ, Tự Do cuối cùng này.

Thưa ông, mẹ tôi cũng quê ở Thái Bình. Bà cụ theo chồng ra Hải Phòng lúc 20 tuổi và chưa bao giờ trở về quê cha đất tổ một lần… và bản thân tôi cũng chưa hề biết Quê Mẹ như thế nào. Chỉ biết rằng đó là một vùng đồng chua nước mặn, đời sống ngừơi nông dân rất là cơ cực. Một ngày nào đó khi hoa dân chủ nở rộ trên quê hương, nếu còn đủ sức khỏe tôi sẽ tìm về thăm Quê Mẹ và xin phép được thăm ông, bắt tay ông để chúng ta cùng uống một bát nước chè tươi, một bát nước vối hàn huyên, tâm sự và chắc nước mắt sẽ rưng rưng vì cảm động và vì được nhìn thấy quê hương hồi sinh và sống trong tình huynh đệ. Thân mến kính chào ông và mong ông “Chân Cứng Đá Mềm”.

Đào Văn Bình

(Viết trong Mùa Lễ Tạ Ơn 2006 của Hoa Kỳ)




Mục Lục | Liên Lạc

 


Free Web Template Provided by A Free Web Template.com